Bà em Đang có một Thùng phim

Bà em Đang có một Thùng phim Không phải page dành cho xinephile.

Đọc bài sẽ thấy phim hay hơn... hoặc dở hơn =)))))))))))

Igor trong Anora (2024) của Sean Baker đích thị là một nhân vật đáng mến, được xây dựng một cách chỉn chu mà không phải ...
14/01/2025

Igor trong Anora (2024) của Sean Baker đích thị là một nhân vật đáng mến, được xây dựng một cách chỉn chu mà không phải nhà làm phim nào cũng làm được.

Quan sát Igor - một khứa lính đánh thuê Nga ngố vô tri - dù hoàn toàn có thể áp đảo về mặt thể chất với những người mà anh này phải "làm việc", nhưng vẫn trung thành với nguyên tắc không chủ đích gây thương tích cho bất kỳ ai. Trên màn ảnh chỉ xuất hiện những tình huống dở khóc dở cười khi Igor vật lộn để giữ chân Ani, hay cảnh đập phá tiệm đồ ăn vặt ngầu đét khi cần thị uy sức mạnh, nhưng tuyệt nhiên không ai bị tác động vật lý. Igor còn thể hiện sự ấm áp với những người anh đi cùng qua những hành động đơn giản như đưa thuốc cho Garnik hay mang theo khăn quàng cổ để đưa cho Anora khi trời lạnh.

Phần thoại và cách truyền tải câu thoại qua diễn xuất cũng là một điểm sáng của nhân vật Igor.

“Tôi thích cái tên Anora hơn Ani”.
“Tôi sẽ không cuonghiep cô đâu, vì tôi không phải là kẻ hiepdam”.

Igor nói ra những điều ấy với một giọng điệu từ tốn, chân thành và mang đầy sức chạm, như đang đưa ra tuyên ngôn về sự tử tế của chính mình - một thông điệp quá đỗi hiển nhiên - bằng lối thể hiện phù hợp nhất. Đồng thời đó cũng là sự đồng cảm dành cho Anora, cho những người phải lăn lộn giữa một xã hội đầy thị phi nhưng trong họ luôn hiện hữu lòng trắc ẩn và tự trọng.

Đến đây phải dành lời khen cho Sean Baker. Khai thác các nhân vật ở tầng lớp phía dưới của xã hội, mà còn muốn tạo sự hài hước, dí dỏm, đòi hỏi rất nhiều sự khéo léo và tỉ mỉ để giữ được tinh thần tôn trọng, không đi vào giễu nhại, xúc phạm khi phác họa những con người ấy (dĩ nhiên, vì họ không xứng đáng phải nhận những điều như thế). Và thật hay khi đạo diễn sinh năm 1971 đã không để các nhân vật của mình la lối, gào thét những đoạn thoại tưởng chừng sâu sắc, nhân văn, nhưng thực chất sáo rỗng và vô nghĩa.

Lâu lắm rồi mới được xem phim mà cười sảng khoái đến vậy, gần đây thì có Mưa Trên Cánh Bướm cũng có nét hài rất duyên, sẽ có bài sau k*k.

-Thùng-

[HTTT] WORKSHOP ĐIỆN ẢNH: CHÚNG TA “XEM” GÌ KHI XEM PHIM Chiều thứ 6 này có chiếc workshop mà mình tin là sẽ rất chất lư...
08/01/2025

[HTTT] WORKSHOP ĐIỆN ẢNH: CHÚNG TA “XEM” GÌ KHI XEM PHIM

Chiều thứ 6 này có chiếc workshop mà mình tin là sẽ rất chất lượng nên là mọi người có thể đăng ký nếu hứng thú nha hehe.

Mình tin vào chất lượng của buổi này vì diễn giả, chị Phong Kiều, cũng là một người hoạt động điện ảnh tâm huyết, minh chứng là các bài viết hay các sự kiện về phim ở cộng đồng "cine một chút chăng?" mà mình có dịp tham gia đều hết sức gần gũi và có chiều sâu. Đồng thời thì chị Kiều cũng là người trực tiếp làm nghề, thành ra đến nghe ngóng thì ngoài tri thức chắc cũng sẽ lượm lặt được chút ít insight thú vị =)))

Thông tin chi tiết và cách thức mình sẽ để dưới còm men, mại dô mại dô :>

“Với tôi, địa điểm đi trước cốt truyện” – Vương Gia Vệ.Trong cuốn 20 Bài Học Điện Ảnh – ghi chép lại từ những cuộc trò c...
04/01/2025

“Với tôi, địa điểm đi trước cốt truyện” – Vương Gia Vệ.

Trong cuốn 20 Bài Học Điện Ảnh – ghi chép lại từ những cuộc trò chuyện với 20 đạo diễn nổi tiếng thế giới – của tác giả Laurent Tirard, đạo diễn người Hồng Kông có chia sẻ về quá trình phát triển kịch bản và cách ông đến với phim ảnh như sau:

“Thật vậy, trước khi có thể chấp bút viết câu đầu tiên, tôi phải đi tìm cảnh trước đã. Bởi khi soạn kịch bản, tôi viết bằng hình ảnh hơn là từ ngữ. Mà muốn cho hình ảnh nảy sinh, tôi cần đi xem các địa điểm nơi câu chuyện sẽ xảy ra. Đó là nhu cầu xem thực tế. Chỉ khi nắm được không gian trong đó câu chuyện xảy ra, tôi mới biết được loại nhân vật nào sẽ vận động trong đó, cách ăn nói, đi đứng của họ, v.v... Tôi để cho không khí của địa điểm dẫn dắt cảm hứng của tôi rất nhiều. Tôi không hề làm việc theo cách thuần lý. Trong thời gian đầu tiên, các ý đến với tôi từ mọi nơi và một cách trừu tượng.

[...] Điều đưa tôi đến điện ảnh là một vấn đề giao lưu. Tôi sinh ra ở Thượng Hải, song bố mẹ tôi di cư sang Hồng Kông lúc tôi năm tuổi, mà Hồng Kông thì nói tiếng Quảng Đông, rất khác tiếng Trung Hoa ở Thượng Hải. Cho nên tôi không có ai để nói chuyện, không có bạn. Thật buồn chán. Từ đó mẹ tôi bắt đầu dẫn tôi đi xem chiếu bóng bởi điện ảnh là cái mà tôi có thể hiểu được, vượt qua tiếng nói, chỉ bằng cách xem hình ảnh. Thật nhanh chóng, tôi trở thành ghiền phim ảnh. Và cũng như những người khác cùng thế hệ, tôi có thể nói rằng chính là thông qua điện ảnh rồi truyền hình mà tôi đã học hỏi cuộc sống và khám phá thế giới.”

Từ trích đoạn trên, có thể hiểu rõ hơn lý do vì sao trong các phim của Vương Gia Vệ, phần hình ảnh luôn mang đầy tính gợi cảm đến người xem, còn không gian luôn là yếu tố có chức năng kể chuyện quan trọng; từ các tác phẩm kinh điển như Chungking Express (1994), In The Mood For Love (2000) cho đến những phim ít người biết hơn như The Hand (2004) thuộc bộ ba phim Eros.

P/s: Có một điều thú vị đó là khi đọc về thời niên thiếu của Wong Kar-wai, mình có khá nhiều liên tưởng đến Martin Scorsese, bởi những nét tương đồng trong cách 2 con người này tiếp cận điện ảnh – đều cùng lớn lên trong hoàn cảnh ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, để rồi từ đó lại hình thành nên những sự nhạy cảm rất khác nhau với cuộc sống và những nơi chốn ấy (Hồng Kông và New York), rồi truyền tải đi bằng thứ ngôn ngữ điện ảnh mang đậm màu sắc cá nhân.

-Thùng-

Trong The Hand (2004) của Vương Gia Vệ, anh thợ may (Trương Chấn đóng) dù chẳng một lần thẳng thừng bộc bạch nỗi lòng, n...
30/12/2024

Trong The Hand (2004) của Vương Gia Vệ, anh thợ may (Trương Chấn đóng) dù chẳng một lần thẳng thừng bộc bạch nỗi lòng, người xem vẫn thấy rõ được bằng hết tâm tình của nhân vật này dành cho cô Hoa (Củng Lợi vào vai).

Ta có thể thấy được sự háo hức, trông đợi được gặp lại người trong mộng trong ánh mắt của anh thợ may; thấy được sự nồng nhiệt, da diết và đầy khắc khoải trong cái ôm từ phía sau, tay nắm bàn tay; hay cả sự ám ảnh và thất vọng não nề, như tâm trạng chung xuyên suốt cả phim, biểu đạt mạnh mẽ nhất trong phân cảnh nhân vật của Trương Chấn đắm mình, như đang tìm cách “thân mật” với chiếc sường xám mà anh may cho người phụ nữ mãi chẳng thể thuộc về riêng anh như hằng mong…

Có lẽ, thứ cảm xúc ẩn ngay dưới những khung hình đầy gợi cảm của Vương Gia Vệ chỉ là một trong vô số biến thể phức tạp của tình yêu, thế nhưng vừa thật may mắn mà cũng thật bất hạnh khi có thể đồng cảm được với dòng chảy ấy, một thức dòng chảy cảm xúc đầy sức sống nhưng luôn giằng xé, giày vò con người.

Thứ tạo nên cảm xúc trong Nomadland ẩn chứa trong những cảnh quay ghi lại thiên nhiên bao la, hùng vĩ.Cao trào của bộ ph...
16/12/2024

Thứ tạo nên cảm xúc trong Nomadland ẩn chứa trong những cảnh quay ghi lại thiên nhiên bao la, hùng vĩ.

Cao trào của bộ phim có lẽ chính là đoạn cuối, trong khoảnh khắc khi Fern lại một lần nữa từ biệt một mái nhà ấm cúng để tiếp tục cuộc hành trình lang bạt. Chuyến xe của cô lướt qua những con đường dài hun hút, vượt qua trận mưa nặng hạt phủ đầy lớp kính xe đã cũ. Ta cảm nhận được sự trầm mặc của Fern khi cô hòa mình vào nhịp đập của từng đợt sóng vỗ ầm ầm vào mỏm đá nơi bãi biển xa xôi, vào cơn gió cuồn cuộn như muốn cuốn trôi tất cả... Và rồi, sau tất cả, là bước chân thong thả tiến về công xưởng của Amazon.

Khi những giai điệu dương cầm và vĩ cầm của nhà soạn nhạc Ludovico Einaudi vang lên tô điểm cho chuỗi hình ảnh ấy, một cảm giác tự do, thanh thản hòa cùng những nỗi niềm khắc khoải, u uất, miên viễn như hai dòng chảy quyện vào nhau một cách khó tả.

(Đăng ký xem và bàn luận về Nomadland cuối tuần này ở link dưới phần bình luận).

Điện ảnh thú vị ở chỗ khi xem một bộ phim, cảm giác giống như được đối thoại với một phần cá tính của người tạo nên bộ p...
14/12/2024

Điện ảnh thú vị ở chỗ khi xem một bộ phim, cảm giác giống như được đối thoại với một phần cá tính của người tạo nên bộ phim ấy thông qua ngôn ngữ điện ảnh.

Một nhà làm phim có nhãn quan sâu sắc và tinh tế sẽ luôn biết cách khéo léo truyền tải tư tưởng và giọng điệu của mình vào việc khai thác một vấn đề qua tác phẩm điện ảnh. Những bộ phim độc đáo, mới lạ cả về cốt truyện lẫn concept hình ảnh chắc chắn được tạo ra bởi những người sở hữu cá tính mạnh, không ngại thay đổi, thử nghiệm và tìm tòi cái mới. Với lối tự sự tếu táo thái quá, nhân vật lố lăng, kỹ thuật quay dựng phô trương, plot twist vô lý đến mức cẩu thả, có thể dễ dàng nhận ra tầm tư duy của người nhào nặn nên những thứ ấy nếu bóc tách cẩn thận.

Khi cảm được một bộ phim, tìm đến tiếng nói của những người góp phần tạo ra bộ phim ấy cũng là một trải nghiệm thú vị, giúp mở ra thêm nhiều góc nhìn hơn, bất kể khán giả tiếp xúc qua báo đài, phỏng vấn hay có dịp chuyện trò trực tiếp.

Tản mạn tí nhân dịp được ngồi cà phê sáng với đạo diễn yêu thích mới.

-Thùng-

🎞 ĐĂNG KÝ THAM DỰ SOI BÓNG: XEM PHIM VÀ BÀN LUẬN VỀ "NOMADLAND" (2020)Nomadland (2020), được chuyển thể từ cuốn sách cùn...
13/12/2024

🎞 ĐĂNG KÝ THAM DỰ SOI BÓNG: XEM PHIM VÀ BÀN LUẬN VỀ "NOMADLAND" (2020)

Nomadland (2020), được chuyển thể từ cuốn sách cùng tên (tựa Việt: Cõi người dưng), kể về những con người có tên, tuổi nhưng không có địa chỉ cố định ở xứ cờ hoa. Nhà của họ – những người du mục – là những chiếc xe bốn bánh, nay đây mai đó. Họ sống ngược lại với cách mà nền kinh tế - xã hội vận hành: không có công việc ổn định, không có nhà cửa, và cũng không sống gần gia đình, v.v..

Câu hỏi đặt ra là: Vì sao những con người này lại tìm đến lối sống du mục? Thông qua những số phận trong Nomadland, chúng ta sẽ hiểu rõ hơn về bản chất của văn hóa sống độc đáo này, đồng thời có cái nhìn sâu sắc hơn về thực trạng nước Mỹ sau giai đoạn 2007-2009. Đây cũng chính là điểm dừng của chuỗi Soi Bóng lần này với chủ đề “Lịch sử Huê Kỳ”, với chặng đường khởi đầu từ sau cuộc Nội chiến, kinh qua hai đợt Thế chiến cho đến đầu thế kỷ 21 ngày nay!

Đăng ký ở link dưới phần bình luận để tham dự buổi Soi Bóng #8: Xem và bàn luận về “Nomadland” (2020).
__________
📚 SOI BÓNG là chuỗi buổi chiếu và bàn luận về các phim điện ảnh chuyển thể từ văn chương, được tổ chức tại tiệm sách Bá Tân – Sách Cũ Thư Viện – CN: Đường sách Thủ Đức.
📚 Mọi chi tiết bạn đọc có thể liên hệ Bá Tân Sách và Bà em Đang có một Thùng phim để có thêm thông tin chi tiết.

Mưa ở Lã Sinh MônDù có nhiều lớp lang thủ pháp kể chuyện, Rashomon (1950) của Kurosawa Akira vẫn dễ xem. Chính nhờ đó mà...
13/12/2024

Mưa ở Lã Sinh Môn

Dù có nhiều lớp lang thủ pháp kể chuyện, Rashomon (1950) của Kurosawa Akira vẫn dễ xem. Chính nhờ đó mà phần trọng tâm trong tư tưởng, thông điệp của ông có lẽ đã được truyền tải rõ ràng và có sức chạm đến người xem.

Điểm cốt lõi của bộ phim là sự hoài nghi nhân sinh sâu sắc. Con người không thể hoàn toàn thành thật với chính mình khi soi chiếu lại bản thân. Dù ít dù nhiều, dù chủ ý hay xuất phát từ vô thức, sẽ luôn có một sự "tô vẽ" khi một người tường thuật về chính họ, để thấy bản thân tốt đẹp hơn. Khi này, sự thật khách quan có thực sự tồn tại? Như thế nào là tốt, như thế nào là xấu?

Một chi tiết trong phim khiến mình đặc biệt chú ý là sự đối lập rõ rệt của thời tiết.

Với mình, mình thấy được việc tội ác có thể diễn ra ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào, ngay cả giữa thanh thiên bạch nhật. Bởi lẽ, khi vụ án trong phim hay phiên xét xử diễn ra, trời nắng rất gắt. Giữa ban ngày, ta lại quan sát được tốt nhất những lớp mặt nạ nhân cách mà các nhân vật trong Rashomon đeo lên mình, nhưng từ đó cũng phần nào thấy được một chút gì đó của bản ngã thực sự, những góc tối được che đậy đằng sau đó.

Ngược lại, trời mưa rả rích ở cổng Lã Sinh Môn nhấn mạnh không khí nặng nề của câu chuyện khi được thuật lại bởi ba người đàn ông. Trong Phật giáo, có khái niệm về “Âm Dương”, nơi hai cực của nhân quả luôn phải cân bằng. Cái ác càng lớn, cái thiện sẽ càng phát triển để cân bằng lại. Do đó, khi mưa tạnh và đứa bé mồ côi được nhận nuôi vào cuối phim, đó giống như một hạt mầm tốt đẹp được gieo xuống, chờ ngày đâm chồi khi cái xấu đã đi qua và tan biến.

Có một đạo cụ trong phim là con dao quý cũng là hình ảnh đầy ẩn dụ về sự đối nghịch mà vẫn tương hỗ lẫn nhau của âm dương. Con dao ấy vừa là hung khí tiễn người samurai về thế giới bên kia, nhưng cũng chính nó được ông lão tiều phu lấy cắp, mà qua tình tiết phim ta có thể ngầm hiểu là để bán lấy tiền nuôi con cũng như trang trải cuộc sống đói nghèo.

Rashomon không chỉ gây ấn tượng bởi ngôn ngữ điện ảnh đặc sắc, mà còn mang lại rất nhiều chiêm nghiệm, suy tư cho người xem về bản chất của sự thật và con người. Một tác phẩm vô cùng kinh điển.

-Thùng-

Workshop THỬ CẢM MỘT CUỘN PHIMĐiện ảnh luôn có một sức ảnh hưởng mãnh liệt đến đời sống con người. Điện ảnh không chỉ có...
05/12/2024

Workshop THỬ CẢM MỘT CUỘN PHIM

Điện ảnh luôn có một sức ảnh hưởng mãnh liệt đến đời sống con người. Điện ảnh không chỉ có khả năng kết nối được mọi người lại với nhau, mà đồng thời ngôn ngữ điện ảnh cũng sở hữu khả năng truyền đạt thông điệp đáng kinh ngạc mà nếu chịu khó "đào bới" thật kỹ sẽ nhìn thấu rất nhiều lớp lang.

Workshop về điện ảnh vừa qua khá đặc biệt, vì các “học viên” rất đa dạng: có người đang theo học và thậm chí làm nghề về phim ảnh, có người đang theo đuổi những lĩnh vực nghệ thuật khác, cũng có người chỉ vì thích điện ảnh mà đến. Thế nhưng những con người ấy vẫn có thể cùng ngồi lắng nghe và chia sẻ về đủ các chủ đề như ngôn ngữ điện ảnh, tâm lý nhân vật, kết cấu câu chuyện, v.v..

Về điện ảnh, mỗi một đạo diễn đều có một thông điệp, một tư tưởng muốn truyền tải, và họ “tuyên truyền” những điều ấy thông qua ống kính. Chính nhờ sự chặt chẽ và đầu tư trong cách xây dựng nhân vật, lối kể chuyện, cách sắp xếp bố cục câu chuyện trong ngôn ngữ điện ảnh, vô số đạo diễn tài ba đã thành công trong việc tác động đến cảm xúc của người xem. Họ gây ra những tràng cười rôm rả, khiến những giọt nước mắt phải trào ra, hay làm bao nhiêu gương mặt trở nên thất thần khi cảnh cuối của một bộ phim nào đó khép lại. Nhưng đồng thời, họ cũng thuyết phục người xem tin vào nhân vật, tin vào hiện thực mà họ đã tái tạo trong từng khung hình, qua đó tin vào thông điệp mà tác giả điện ảnh đã khéo léo gói ghém lại.

Có một nền tảng cơ bản nào đó về ngôn ngữ điện ảnh và khả năng cảm thụ mỹ học nghệ thuật, mỗi người không chỉ nâng cao được hơn trải nghiệm của bản thân mà còn thấu hiểu, trân trọng hơn nỗ lực của những người nghệ sĩ.

Bà em Đang có một Thùng phim cám ơn các bạn đã đến tham dự và trao đổi sôi nổi. Chúng mình sẽ còn tổ chức thêm rất nhiều hoạt động không chỉ về điện ảnh mà còn liên kết đa dạng các chủ đề văn hoá khác. Hẹn gặp lại mọi người, sớm thôi!

-Thùng-

NỘI DUNG WORKSHOP "THỬ CẢM MỘT CUỘN PHIM"(Thông tin đăng ký bên dưới phần bình luận)Để một loại hình nghệ thuật tồn tại,...
20/11/2024

NỘI DUNG WORKSHOP "THỬ CẢM MỘT CUỘN PHIM"

(Thông tin đăng ký bên dưới phần bình luận)

Để một loại hình nghệ thuật tồn tại, trước hết nó cần có ngôn ngữ đặc thù. Vì vậy, hiểu được bản chất ngôn ngữ đặc thù của loại hình nghệ thuật là bước đầu tiên của việc cảm thụ nghệ thuật. Khả năng cảm thụ sâu sắc đến mức nào phụ thuộc vào trình độ phân tích/giải mã tác phẩm của người cảm thụ. Và mỹ học nghệ thuật - một hệ thống tri thức khoa học về cái đẹp của nghệ thuật - chứa đựng những phương pháp luận căn bản vững chắc giúp cho trình độ giải mã tác phẩm nghệ thuật của người cảm thụ ngày càng được nâng cao.

Workshop "Thử cảm một cuộn phim" được thiết kế thành 02 buổi với chủ đề về Ngôn ngữ điện ảnh và Mỹ học điện ảnh, hai lĩnh vực có mối liên hệ mật thiết với nhau trong việc khám phá và cảm thụ nghệ thuật thứ bảy.

BUỔI 1: CẢM TỪ SỰ PHÁT TRIỂN NGÔN NGỮ ĐIỆN ẢNH
(HÀNH TRÌNH KHÁM PHÁ SỰ TỰ BỘC LỘ BẢN CHẤT CỦA NGHỆ THUẬT ĐIỆN ẢNH)

Ngôn ngữ điện ảnh không đơn thuần là tập hợp các khái niệm kỹ thuật về góc máy toàn, trung, cận, cao, thấp. Vậy làm thế nào những yếu tố kỹ thuật ấy chuyển hóa thành một ngôn ngữ nghệ thuật độc đáo? Nghệ thuật điện ảnh có thực sự ra đời cùng lúc với anh em nhà Lumière hay với Georges Méliès?

Buổi đầu tiên sẽ dẫn dắt người tham dự qua một hành trình lược sử về điện ảnh - nơi bản chất của nghệ thuật điện ảnh dần tự bộc lộ. Chúng ta sẽ quan sát sự phát triển điện ảnh toàn cầu qua hai cột mốc quan trọng theo quan điểm của Georges Sadoul: Griffith của điện ảnh Mỹ và nhóm VGIK của điện ảnh Soviet. Qua dòng chảy lịch sử, chúng ta sẽ thấy được sự phát triển của ngôn ngữ điện ảnh đặc thù khu biệt, hiểu được điện ảnh khác biệt thế nào so với sân khấu, và khám phá ngữ pháp độc đáo của ngôn ngữ nghệ thuật này.

BUỔI 2: CẢM TỪ MỸ HỌC ĐIỆN ẢNH
(HÀNH TRÌNH GIẢI MÃ TÁC PHẨM)

Tiếp nối nền tảng từ buổi đầu tiên, buổi thứ hai đưa chúng ta đi sâu vào thế giới mỹ học điện ảnh - nơi ta tìm lời giải cho câu hỏi "tại sao bộ phim trông như thế này mà không như thế khác?".

Để giải mã một tác phẩm điện ảnh, chúng ta sẽ tiếp cận mô hình ba trụ cột sáng tác: Tác giả - Tác phẩm - Tác văn. Từ đó, chúng ta sẽ khám phá cấu trúc hình thành nên một tác phẩm điện ảnh thông qua các yếu tố: chủ đề, đề tài, tư duy hình tượng, cấu trúc, kết cấu, nhân vật, não trạng, chỉnh thể, chi tiết, nội dung và hình thức. Việc nắm vững những phạm trù này trong phân tích tác phẩm sẽ giúp người xem đạt được những cảm xúc thẩm mỹ ngày càng sâu sắc, không còn mơ hồ, đúng với bản chất giải trí đích thực mà nghệ thuật mang lại.

Workshop sẽ diễn ra dưới hình thức kết hợp giữa trình bày lý thuyết, xem phim và thảo luận. Qua những nội dung và phương pháp này, chúng tôi mong muốn mang đến cho người tham gia không chỉ tư duy cảm thụ phim căn bản mà còn tạo cơ hội vận dụng thực hành phân tích ngay tại buổi chia sẻ, giúp việc trao đổi trở nên sinh động và thiết thực.

Buổi đầu tiên của workshop "Thử cảm một cuộn phim" sẽ bắt đầu lúc 13g30 chiều thứ bảy tuần này tại tại Bá Tân - Sách Cũ Thư Viện - CN: Đường Sách Thủ Đức. Chúng mình rất vui khi nhận được sự ủng hộ và quan tâm từ những bạn yêu điện ảnh cũng như những người muốn hiểu rõ hơn về bộ môn nghệ thuật thứ bảy. Hẹn sớm được gặp lại mọi người!

Random thoughts sau lần đầu xem Cu Li Không Bao Giờ Khóc Màu phim trắng đen và cách đánh sángNhững thước phim trắng đen ...
19/11/2024

Random thoughts sau lần đầu xem Cu Li Không Bao Giờ Khóc

Màu phim trắng đen và cách đánh sáng

Những thước phim trắng đen thật sự rất hoài niệm, nó hợp với chủ đề tìm về quá khứ của phim kinh khủng. Rất tối giản, rất hiệu quả. Khi màu sắc - một thành tố quan trọng giúp tô điểm cho một bộ phim - được giản lược đi, người xem sẽ có thể dành thêm sự tập trung cho khung hình, những cú máy, diễn xuất, và yếu tố kỹ thuật mình nghĩ là đáng chú ý nhất: ánh sáng. Cách đánh sáng độc đáo của một bộ phim nghệ thuật ít kinh phí của Cu Li luôn tạo được một hiệu ứng long lanh qua từng thước phim, một cảm giác "nhiệm màu". Highlight nằm ở cảnh đốm sáng phảng phất qua ánh mắt của con Cu li rồi sang ánh mắt của bà Nguyện; và khắp phim, những cảnh mấy anh chàng ngồi tám dóc ở một cái bờ đá, cảnh ở sân trượt băng, cho đến cảnh đám cưới, tất cả đều như được phủ lên một lớp filter lung linh. Với một người không quá quen xem phim đen-trắng, cảm giác khi thưởng tác phẩm của anh Phạm Ngọc Lân thực sự thuận mắt và dễ chịu.

Tam giác nhân vật chính yếu thế: bà Nguyện, cô cháu Vân, con cu li

Trong mọi câu chuyện, khán giả đều chú ý đến cách các nhân vật phản ứng với hoàn cảnh của họ. Trong Cu Li Không Bao Giờ Khóc, các nhân vật nêu trên phải đấu tranh với điều gì, thì đó cũng chính là những gì thế hệ của họ trăn trở: trầm tư về ký ức, vô định về tương lai, cùng những bất đồng xuất phát từ khoảng cách thế hệ.

Được quay ở Hà Nội (nếu người viết nhớ không nhầm), nhưng những địa điểm trên màn ảnh không phải phố cổ cổ kính, cũng chẳng phải những ngã tư kẹt kín xe giờ cao điểm, mà đó là những con hẻm nhỏ, là sân trượt băng, công trình tàu điện đang xây dở, khu đất trống ở ngoại ô, v.v., tựu chung là những nơi lạ lẫm với người xa xứ lâu năm, cũng là những nơi bà Nguyện không xuất hiện sau khi về nước. Dì Nguyện chỉ quanh quẩn ở nhà hoặc tìm đến như vũ trường cho người cao tuổi, tiệm thuốc thú y, hay xa xôi lắm là về nhà máy thuỷ điện – những nơi hoặc khơi gợi về thời quá khứ vàng son, hoặc là comfort zone. Nhưng hoá ra chính những địa điểm ấy lại tạo nên một sự tương phản thú vị, giúp ta thấy được sau lớp vẻ ngoài bình thản ấy là một nội tâm phức tạp, là sự lạc lõng, là nỗ lực thích nghi với cuộc sống “mới” và bình thường hoá những thay đổi của lớp trẻ mà định kiến từ thế hệ của bà đã từng không chấp nhận.

Cô cháu Vân và con cu li với mình là hai nhân vật phụ, nhưng cũng không kém phần quan trọng. Khó khăn của Vân không đến từ thời đại, mà từ chính hoàn cảnh của bản thân: khuyết tật, bị bỏ rơi và những trong tình thế phải giải quyết “rắc rối” ngoài ý muốn với anh bạn trai kém tuổi. Dù mối quan hệ với Vân là một trong những yếu tố mâu thuẫn giúp nội tâm bà Nguyện được phát triển hơn, nhưng chính hành trình của cô cháu cũng giúp toát lên được chủ đề của phim. Quan sát Vân, ta thấy được sự vật lộn đầy mỏi mệt của cô với những vấn đề xoay quanh mình, dễ nhận ra nhất là ở đoạn đối thoại với người bạn trai ở đầu phim và cảnh hai dì cháu tâm sự ở cuối phim khi Vân bỏ ra ngoài giữa đám cưới của chính mình. Trong khi đó con cu li dường như đại diện cho những ẩn dụ nấp mình đằng sau câu chuyện. Ánh mắt to tròn của con cu li như góc nhìn của một khán giả ngay bên trong chính bộ phim, không cất tiếng nhưng thấu hiểu mọi sự. Việc lớp trẻ trong phim liên tục gọi cu li là con khỉ, con cu-ni biểu hiện cho việc chính họ cũng không hiểu và không thực sự lắng nghe thế hệ đi trước, cụ thể hơn là bà Nguyện. Và cái tên cu li không bao giờ khóc như một lời động viên, rằng dù là cu li, người già hay khuyết tật, cố lên, đừng khóc!

Về thái độ kể chuyện

Câu chuyện về số phận của lớp người, của loài sinh vật nhỏ bé ấy được kể bằng một giọng điệu rất nhẹ nhàng, ôn hoà của ngôn ngữ điện ảnh. Gần như toàn bộ là những đường lia máy nhẹ nhàng, tĩnh lặng, những cú máy vừa và dài như để khán giả có thời gian quan sát thật kỹ lời lẽ nhân vật nói không chỉ qua thoại mà còn hành động lẫn ánh mắt. Mình đặc biện ấn tượng với frame hình bà Nguyện cầm hũ tro của chồng mình, sau lưng là dòng thác chảy siết. Đó như chính dòng chảy vĩ đại của thời gian cuốn trôi đi mọi thứ, và cũng có thể đó chính là dòng tâm tư của bà Nguyện khi đứng trên mảnh đất từng thân thuộc nhất với tâm hồn bà.

Mình chỉ thắc mắc không biết Phạm Ngọc Lân đã chứng kiến những gì, đã chiêm nghiệm ra những gì để đi đến quyết định kể ra câu chuyện này bằng chất liệu điện ảnh rất độc đáo của riêng anh. Xem Cu Li Không Bao Giờ Khóc, có thể thấy được nhãn quan tinh tế của đạo diễn không chỉ trong cách anh nhìn cuộc sống, mà còn ở việc sắp xếp những thứ ấy và đem vào hiện thực của bộ phim mà sẽ rất hay nếu ta đồng cảm được.

Cu Li Không Bao Giờ Khóc đã truyền thông trên fanpage chính chủ rằng đây là một bộ phim nghệ thuật dễ xem. Mình đồng ý, và cũng cần phải nói thêm rằng chính bộ phim cũng rất có chiều sâu. Giải thưởng Phim dài đầu tay xuất sắc ở Berlinale là xứng đáng. Cũng hy vọng là từ đây sau Phạm Thiên Ân, Phạm Ngọc Lân, sẽ còn nhiều nhà làm phim Việt vươn ra quốc tế, và những bộ phim xứng đáng được đưa ra ánh sáng sẽ ngày càng tiếp cận được đến khán giả nhiều hơn.

-Thùng-

P/s: Nhiều still frame đẹp quá nên up một đống lên lun k*k.

ĐĂNG KÝ THAM DỰ WORKSHOP “THỬ CẢM MỘT CUỘN PHIM”Khi xem một cảnh nóng trong một bộ phim, bạn nghĩ gì??? Làm cách nào để ...
18/11/2024

ĐĂNG KÝ THAM DỰ WORKSHOP “THỬ CẢM MỘT CUỘN PHIM”

Khi xem một cảnh nóng trong một bộ phim, bạn nghĩ gì??? Làm cách nào để phân biệt được đâu là cảnh nóng được thêm thắt vào với dụng ý nghệ thuật hay chỉ đơn giản là muốn “câu khách”? Đây là một ví dụ trực quan và trực diện nhất để thấy được tầm quan trọng của kiến thức về Ngôn ngữ điện ảnh và Mỹ học điện ảnh.

Khi có nền tảng là kiến thức về góc máy, cú máy, màu sắc, ánh sáng, v.v., hay biết cách phân tích xem cảnh nhạy cảm ấy hay những cảnh tương tự có vai trò, đóng góp như thế nào trong cả một bộ phim, người xem sẽ dễ dàng đưa ra nhận định một cách có cơ sở hơn. Nhưng liệu mọi thứ có đơn giản đến thế khi cảnh nóng chỉ là một trong vô vàn ví dụ cho chỉ một trong vô vàn chủ đề liên quan đến điện ảnh?

Vào 2 thứ bảy cuối tháng 11/2024, BTS tổ chức workshop “Thử cảm một cuộn phim”, là buổi chia sẻ và thảo luận dành cho các bạn yêu thích điện ảnh và muốn bước đầu hiểu rõ một bộ phim hơn qua lăng kính Ngôn ngữ điện ảnh và Mỹ học điện ảnh, từ đó trau dồi khả năng thưởng thức một tác phẩm điện ảnh !!!

Workshop sẽ diễn ra trong 2 ngày, chia ra làm 2 chủ đề như sau (2 buổi chia sẻ có tính chất bổ trợ lẫn nhau, khuyến khích tham gia đầy đủ cả 2 để trải nghiệm được trọn vẹn nhất):

• Chủ đề 1: Cảm từ sự phát triển ngôn ngữ điện ảnh
• Thời gian: 13h30 - 16h30 | Thứ Bảy ngày 23 tháng 11/năm 2024

• Chủ đề 2: Cảm từ mỹ học điện ảnh
• Thời gian: 13h30 - 16h30 | Thứ Bảy ngày 30 tháng 11/năm 2024

Chi tiết xem thêm trên poster và đăng ký bên dưới phần bình luận.

Buổi chia sẻ diễn ra tại Bá Tân - Sách Cũ Thư Viện - CN: Đường Sách Thủ Đức. Chúng mình rất vui khi nhận được sự ủng hộ và quan tâm từ những bạn yêu điện ảnh cũng như những người muốn hiểu rõ hơn về bộ môn nghệ thuật thứ bảy. Cảm ơn và hẹn sớm gặp lại mọi người!

** Phí tham dự đã bao gồm tiền nước và tiền gửi xe **

May ghê hôm nay không phải giấu dép ai hết thì mọi người vẫn tình nguyện ở lại thảo luận về phim rất lâu rồi mới giải tá...
17/11/2024

May ghê hôm nay không phải giấu dép ai hết thì mọi người vẫn tình nguyện ở lại thảo luận về phim rất lâu rồi mới giải tán 😅😅😅

Có thể nói Gladiator II là một bộ phim ổn của đạo diễn Ridley Scott, đồng thời cũng là màn hoá thân ấn tượng vào vai chi...
15/11/2024

Có thể nói Gladiator II là một bộ phim ổn của đạo diễn Ridley Scott, đồng thời cũng là màn hoá thân ấn tượng vào vai chiến binh La Mã của Paul Mescal. Bộ phim có cốt truyện, hệ thống nhân vật cùng với bối cảnh thời đại được khắc hoạ chặt chẽ, những điều ấy quyện lại vào nhau một cách hài hoà giúp làm bật lên sự phát triển của nhân vật chính Hanno/Lucius Verus – cháu trai của vua Aurelius – từ đó toát ra thông điệp: Hy vọng về Giấc mơ La Mã – một nền Cộng hoà thịnh vượng, nơi mà dân chúng được thực sự sống hạnh phúc, không chiến tranh, không đổ máu.

Sử dụng nhiều góc quay rộng và những cú lia máy uyển chuyển, Võ Sĩ Giác Đấu II đã thể hiện được sự hùng vĩ của Rome. Đó là những đấu trường sôi động đầy ắp người đến xem những cuộc “chiến tranh thu nhỏ”, đó là đường phố huyên náo, đó là thành luỹ nguy nga. Điều này còn nổi bật hơn nữa khi rải rác quanh bối cảnh là những người dân nghèo đói, lầm than, những người đứng đầu nhu nhược, một bộ máy cầm quyền mục ruỗng bất chấp sức mạnh quân sự và sự bành trướng lãnh thổ không ngừng. Sự tương phản ấy chính là hậu quả do lối sống phù phiếm của hai vị vua Caracalla và Geta mang lại. Như một lẽ tất yếu, cuối cùng mọi thứ sụp đổ theo một chuỗi dây chuyền và quay về đầu vòng lặp với một người cầm quyền mới.

Điểm trừ của phim nằm ở thời lượng và nhịp độ. Độ dài hai tiếng hơn là tiêu chuẩn của nhiều phim chiếu rạp ngày nay, nhưng vẫn chưa đủ để cốt truyện có được mạch diễn biến – ngắt nghỉ vừa vặn của những sự biến chuyển tình thế. Nếu thời lượng phim được kéo dài ra thêm, với những tình tiết có sức tác động, bổ trợ cho sự phát triển tâm lý của các nhân vật, mọi thứ sẽ trọn vẹn hơn.

Một trải nghiệm thú vị ở suất chiếu sớm của CGV.

I'm not a smart man... but I know what love is.Câu nói trên của Forrest Gump với người phụ nữ anh yêu thương nhất đã để ...
14/11/2024

I'm not a smart man... but I know what love is.

Câu nói trên của Forrest Gump với người phụ nữ anh yêu thương nhất đã để lại ấn tượng với hàng triệu khán giả khi xem bộ phim cùng tên của đạo diễn Robert Zemeckis hoặc tiểu thuyết gốc của Winston Groom. Một câu nói hết sức sâu sắc, xuất phát từ tâm của người đàn ông có chỉ số IQ chỉ vỏn vẹn 75 – thấp hơn cả mức tối thiểu để được một trường công cho phép nhập học. Thế nhưng xuyên suốt hành trình của mình, Forrest lại liên tiếp phá vỡ các giới hạn mà thậm chí không nhiều “người bình thường” có thể đạt được.

Liệu rằng xã hội đã quá phiến diện khi gắn cái mác “người kém thông minh” cho Forrest Gump?

Theo cuốn “Cơ cấu trí khôn: Lí thuyết về nhiều dạng trí khôn” của Howard Gardner, Giáo sư Tâm lý học Nhận thức và Tâm lý học Giáo dục bậc cao học tại ĐH Harvard, con người có đến 7 dạng trí khôn, gồm:

• Trí khôn ngôn ngữ
• Trí khôn âm nhạc
• Trí khôn logic-toán
• Trí khôn không gian
• Trí khôn cơ thể – vận động
• Các trí khôn cá vị, với 2 thành phần là trí khôn nội tâm và trí khôn tương tác xã hội

Các dạng trí khôn này có thể được chia ra làm hai nhóm: gắn liền và có thể tương tác với những gì hữu hình, có thể đếm được (không gian, logic-toán, cơ thể – vận động), và các dạng trí khôn độc lập với vật chất (ngôn ngữ, âm nhạc và cảm xúc). Có thể thấy được Gump dù có khiếm khuyết ở nhiều mặt, nhưng lại rất vượt trội trong khía cạnh cơ thể – vận động và trí khôn cá nhân.

Khả năng chạy bền bỉ và chơi bóng bàn đã giúp Forrest có được học bổng cũng như được sang Trung Quốc thi đấu, “tình cờ” góp phần vào việc gìn giữ hoà bình thế giới. Trong khi đó, việc có thể tự nhìn nhận bản thân và quan sát những người xung quanh giúp Forrest trở thành một người sống rất có tình có nghĩa, với mẹ ruột, với những người đồng đội cũ trong quân ngũ, và cả Jenny nữa.
__________

Cuối tuần này page có một buổi xem và bàn luận về Forrest Gump (1994) một lần nữa, để nhìn lại thật sâu những góc nhìn không chỉ liên quan đến các dạng trí khôn, mà còn cả về lịch sử nước Mỹ với rất nhiều sự kiện thú vị xảy ra kể từ sau Thế chiến II.

Xin mời cả nhà đăng ký dưới phần bình luận :>

Cuối tuần này pagè chiếu phim anh ngố đánh bóng bàn, cả nhà ghé dự nhá =))))))))) Link đăng ký dưới phần bình luận.Tổng ...
12/11/2024

Cuối tuần này pagè chiếu phim anh ngố đánh bóng bàn, cả nhà ghé dự nhá =))))))))) Link đăng ký dưới phần bình luận.

Tổng kết lại một chút, chùm phim chủ đề Lịch sử nước Mỹ này đã có:
• Little Women (2019) bàn về vấn đề nữ quyền và bình đẳng giới
• Killers Of The Flower Moon (2023) bàn về vấn đề người da đỏ bản địa và bảo tồn văn hóa
• Forrest Gump (1994) bàn về... gì thì cuối tuần đến xem phim cùng bọn mình để biết ^^

Nối tiếp chuỗi phim sẽ là một workshop chia sẻ về điện ảnh căn bản, đi sâu vào lịch sử ngôn ngữ điện ảnh và mỹ học điện ảnh, có ai hứng thú không nhợ? Thông tin về buổi workshop này sẽ được public trong thời gian sớm nhất hehe.

[SƯ PHẠM, PHẢN KHÁNG, VÀ ĐẶC QUYỀN TRONG DEAD POETS SOCIETY]Lược dịch* từ bài viết Reclaiming the Social: Pedagogy, Resi...
09/11/2024

[SƯ PHẠM, PHẢN KHÁNG, VÀ ĐẶC QUYỀN TRONG DEAD POETS SOCIETY]

Lược dịch* từ bài viết Reclaiming the Social: Pedagogy, Resistance, and Politics in Celluloid Culture của Henry A. Giroux** trên tạp chí Counterpoints, Vol. 1 (pp. 35-58). Bài viết cung cấp một cách đọc khác về Dead Poets Society thông qua các diễn ngôn về quyền lực, giai cấp hay giới tính.

1. Giới thiệu: Sư phạm, Phản kháng và Điện ảnh

(ai muốn nhanh gọn thì có thể skip phần 1, zô phần 2 về phim luôn)

Vào mùa thu năm 1991, tôi dạy một lớp đại học dành cho giáo viên trong quá trình đào tạo về chương trình giảng dạy và giáo dục trung học. Phần lớn lớp học là sinh viên da tr.ắng thuộc tầng lớp trung lưu. Các bài tập trong lớp chủ yếu bao gồm việc làm sáng tỏ vai trò của nhà trường trong quá trình tái tạo xã hội và văn hóa. Nhưng tôi muốn vượt ra ngoài kiểu phân tích này, bằng cách giới thiệu cho sinh viên các văn bản mà trong đó cả giáo viên và sinh viên đều thể hiện sự phản kháng trong lớp học. Tôi yêu cầu sinh viên phân tích mối quan hệ giữa trải nghiệm của chính họ ở trường học, và trải nghiệm được mô tả trong các hình thức văn hóa đại chúng. Chúng tôi tập trung vào hai bộ phim Hollywood: Dead Poets Society (DPS) và Stand and Deliver (người dịch: bài dịch sẽ chỉ đề cập đến DPS).

Những bộ phim như DPS không phải là những sản phẩm đồng nhất, và cũng không nên chỉ được giải mã như một phương trình của các hệ tư tưởng xung đột. Ngược lại, thay vì giới hạn việc diễn giải văn bản qua xung đột; chúng ta nên định vị nó như một địa điểm đấu tranh cho nhiều sự biểu diễn khác - xét trên phạm vi rộng hơn của các diễn ngôn lý thuyết, đạo đức hay chính trị. Thứ hai, DPS có thể được phân tích: không chỉ để giải thích thứ mà bộ phim đại diện từ một quan điểm cụ thể về chính trị, mà còn là cách nó khơi gợi những hình thái cảm xúc nhất định. Và cuối cùng, làm thế nào sinh viên có thể nhìn bộ phim này dưới lăng kính phê phán như một phần của diễn ngôn rộng hơn về đạo đức và chính trị, qua đó thúc đẩy sự hiểu biết sâu sắc hơn về lịch sử và văn hóa; qua đó họ có thể lên tiếng, hành động và đấu tranh?

DPS là một bộ phim tiêu biểu để “đọc” với mục đích sư phạm. Nhiều sinh viên đã đề xuất nó như một ví dụ thể hiện các nguyên tắc chính trị và sư phạm được khuyến khích trong khóa học mà họ đang tham gia. Một điều tương đối rõ ràng: động lực ban đầu của sinh viên khi lựa chọn bộ phim không liên quan nhiều đến việc phân tích, mà liên quan đến việc đầu tư vào một tác phẩm đã gây ảnh hưởng lớn lên cảm xúc của họ. Theo sinh viên của tôi, DPS có giá trị như một “mô hình sư phạm phê phán chuẩn mực”: nó xác định cánh cửa của hy vọng, và đưa ra các chủ đề mà từ đó, họ có phóng chiếu hình ảnh của mình như những giáo viên tương lai.

Theo quan điểm của tôi, DPS đã trình bày một mô hình sư phạm tự do, một phần, bằng cách huy động cảm xúc của khán giả thông qua cái mà Larry Grossberg gọi là "đại dịch cảm xúc". Nghĩa là, mặc dù bộ phim tập trung vào chủ đề phản kháng, nhưng cấu trúc của nó đã phá hoại việc đọc phê phán bằng cách thiết lập mối quan hệ về cảm xúc giữa khán giả với nhân vật giáo viên cấp tiến được miêu tả trong phim.

Thách thức sư phạm do DPS đưa ra bắt nguồn từ việc làm rõ những cách thức đa dạng nhưng mâu thuẫn: mà trong đó chúng hỗ trợ các quy tắc thống trị liên quan đến các phạm trù về kiến ​​thức, sư phạm, và phản kháng. Việc giải cấu trúc bộ phim này không có nghĩa là một bài tập sư phạm nhằm hủy bỏ sự đầu tư về cảm xúc, hay ý nghĩa mà sinh viên đã gán cho nó trước kia. Tương tự, tôi cũng không có ý định trình bày một cách diễn giải tuyệt đối cho DPS. Ngược lại, tôi muốn tập trung vào cách thức làm nên ý nghĩa của bộ phim - vốn chỉ là một phần trong một hoạt động sư phạm và văn hóa rộng lớn hơn, mà bản thân nó không hề trung lập về mặt chính trị. Tôi coi phim ảnh như một hình thức văn hóa cung cấp kiến ​​thức nhằm phục vụ cho những hình thức quyền lực cụ thể, đưa ra điều kiện ưu tiên cho một số nhóm nhất định, và tiết lộ những hiểu biết thiên lệch về cách áp bức hoạt động thông qua nhiều khía cạnh khác nhau của hoạt động giáo dục trong nhà trường.

2. Dead Poets Society: Điển phạm, Sư phạm và Phản kháng

DPS (1989), do Peter Weir đạo diễn và Tom Schulman viết kịch bản, lấy bối cảnh tại Welton Academy - một trường nội trú cho nam sinh. Những cảnh quay mở đầu của bộ phim miêu tả Welton là một trường dự bị chuyên biệt, tọa lạc tại bối cảnh đẹp như tranh vẽ. Welton sở hữu nhiều đặc điểm thẩm mỹ của một trường đại học Ivy League. Học sinh, giáo viên và phụ huynh ở đây đều thuộc tầng lớp thống trị. Họ dễ dàng hòa nhập vào một nơi tượng trưng cho đặc quyền, sự giàu có và quyền lực. Bản sắc xã hội được xây dựng qua diễn ngôn bất thành văn của màu da tr.ắng, và chế độ phụ quyền - vốn là những chuẩn mực phổ quát của danh tính. Chính vì tồn tại bên ngoài bối cảnh về sự khác biệt ch.ủng tộc, nên màu da tr.ắng vốn là cơ sở của đặc quyền trong DPS bỗng trở nên "vô hình". Lấy bối cảnh năm 1959, màu da của giảng viên và học sinh là một sự tái hiện chính xác xét về mặt lịch sử. Tuy nhiên, DPS đã gián đoạn tính đặc thù của lịch sử trong cái được gọi là "hoài niệm phả.n độn*" (reactionary nostalgia). Nó thể hiện các câu chuyện về văn hóa và chính trị trong một thời đại huyền thoại, vượt thời gian khi mối quan hệ hỗn loạn của nền dân chủ, sự khác biệt văn hóa, và đấu tranh xã hội không xuất hiện. Mỹ học được ưu tiên hơn chính trị: học sinh (có đặc quyền) được bảo vệ bên trong ranh giới của trường học, và tách biệt khỏi các mối quan hệ đối kháng của cuộc sống hàng ngày.

Trong bài phát biểu mở màn ở buổi lễ khai giảng, hiệu trưởng đã ca ngợi thành tích học tập của trường WeIton, khi hơn 75% học sinh tốt nghiệp đã tiếp tục theo học tại các trường Ivy League. Có vẻ Welton ít quan tâm đến việc dạy học sinh cách suy nghĩ, mà chỉ quan tâm đến việc chuẩn bị cho chúng đảm nhận các vị trí quyền lực trong xã hội sau này. Trong bối cảnh như vậy, sư phạm tự định nghĩa thông qua một Chủ nghĩa công cụ (Instrumentalism) tàn nhẫn, và tách biệt khỏi các mục tiêu tiến bộ. Ban đầu, các học sinh có vẻ hoàn toàn chấp nhận môi trường gây u mê này. Ví dụ, vào ngày đầu tiên đến trường, họ đã kháo nhau về việc mình đã đi học hè để có lợi thế hơn các bạn cùng lớp. Sự chuyên chế của nhà trường dường như định hình mọi khía cạnh trong cuộc sống của học sinh.

Sự xáo trộn xảy đến khi một giáo viên tiếng Anh mới tên là Keating, do Robin Williams thủ vai, xuất hiện tại Welton. Được xây dựng đối lập với phương pháp sư phạm lỗi thời, Keating hiện lên với vẻ dí dỏm, phá cách, và can đảm. Trong những buổi học đầu tiên, Keating đã phá vỡ các tiêu chuẩn sư phạm truyền thống bằng cách yêu cầu học sinh xé sách. Đây không chỉ là sự phá vỡ cấu trúc, mà là một cuộc tấn công văn bản nhằm định vị lại thơ ca trong phạm vi cá nhân. Đối với Keating, thơ ca không phải là cơ sở để trao quyền (empower) cho xã hội, mà là trao quyền cho bản thân.

Keating muốn hồi sinh chủ thể nhân văn trong mỹ học của sự phản kháng, và lẩn tránh bất kỳ khái niệm nào đặt ra câu hỏi về cách thức hoạt động của quyền lực - thứ đã thúc đẩy khổ đau của nhân loại hay bất công xã hội. Lời kêu gọi "Carpe diem!" được thể hiện như một hình thức phản kháng sư phạm lại tôn vinh cái tôi vị kỷ của những cậu ấm thuộc giai cấp thống trị. Không có bất kỳ tham chiếu hay phân tích nào về cách thức các hình thức thống trị hoạt động, và gây ảnh hưởng tới một xã hội rộng lớn hơn.

Sự phản kháng trong phương pháp sư phạm của Keating cho thấy một sự trống rỗng đến kỳ lạ. Ông yêu cầu học sinh đứng trên bàn để chúng có thể nhìn thế giới từ một vị trí khác. Trớ trêu là, hầu hết những học sinh này sẽ nhìn thế giới khi chúng rời trường ở đỉnh cao quyền lực, thay vì từ những nơi mà hầu hết dân số - vốn thuộc phần dưới của kim tự tháp xã hội, đang chiếm giữ. Trong một lần khác, Keating đưa học sinh đến sân trường, và yêu cầu chúng bước đi theo những kiểu khác nhau. Bài học sư phạm ở đây là mỗi cá nhân phải học cách đứng ngược dòng, để tìm "bước đi của riêng mình". Trong những trường hợp như vậy, khán giả nhìn nhận Keating như một giáo viên nhạy cảm, chu đáo, và là người kiến tạo một không gian an toàn để học sinh thể hiện bản thân.

Trong DPS, phản kháng không đòi hỏi sự hy sinh, không rủi ro, và không nỗ lực phá vỡ mối quan hệ quyền lực hiện hành. Ngược lại, nó bị phi chính trị hóa và phi ngữ cảnh hóa. Ngay cả Keating cũng không hiểu tại sao ông lại đồng lõa trong mối quan hệ với phe thống trị. Nếu đúng như vậy, thì có lẽ nó được che đậy trong sự cam chịu sặc mùi tư sản - với niềm tin rằng, đói nghèo và đau khổ sẽ luôn ở bên chúng ta, trên thực tế, chúng thậm chí có thể tốt cho tâm hồn. Keating đại diện cho hình tượng giáo viên hiện đại với sự nhạy cảm về mặt sư phạm từ tư tưởng Khai sáng: từ câu chuyện về sự tiến bộ không ngừng, rồi niềm tin vào một xã hội thống nhất, cho đến sức mạnh của Chủ nghĩa cá nhân (Individualism). Keating muốn được yêu thương. Thế nhưng, ông không có khả năng nhận ra rằng, sự phản kháng đâu phải là sản phẩm của Chủ nghĩa cá nhân nhạt nhẽo vốn bắt nguồn từ văn hóa thượng lưu Anh Quốc; mà là lời kêu gọi đoàn kết và hành động tập thể. Có lẽ căn nguyên bắt nguồn từ thiên kiến về thẩm mỹ đã in sâu vào nhận thức của ông: một "phong cách" đặc biệt che khuất các vấn đề chính trị-xã hội. Trên thực tế, ngay khi các phương pháp giảng dạy không chính thống đe dọa đến hệ tư tưởng của nhà trường, Keating đã chọn quay xe: lựa chọn thỏa hiệp thay vì phản kháng. Ví dụ, khi bị quy trách nhiệm cho vụ t.ự t.ử của một trong những học sinh của mình, Keating từ chối phản đối những cáo buộc bịa đặt của hiệu trưởng, sau đó chấp nhận cuốn gói khỏi trường. Keating không có khả năng hành động và đấu tranh cho bản thân (người dịch: có thể phản biện rằng, ông không đấu tranh cho bản thân, mà chỉ tập trung vào học sinh). Lời kêu gọi đổi mới của ông: làm cho cuộc sống của cá nhân trở nên phi thường chỉ là những lời hoa mỹ, thay vì thực sự mở rộng khả năng hành động và đấu tranh.

Một chủ đề quan trọng khác của DPS là câu chuyện của Keating và nhóm học sinh khi họ phát hiện ra ông là cựu học sinh của trường Welton, và là người thành lập hội Cố Thi Nhân. Với Neil Perry làm thủ lĩnh, nhóm học sinh hồi sinh hội Cố Thi Nhân. Các chàng trai bắt đầu hành trình phản kháng. Họ vi phạm các quy tắc giới nghiêm của Welton bằng cách gặp nhau trong một hang động ngoài khuôn viên trường. Ban đầu, họ đọc các nhà thơ Lãng mạn như người thầy Keating trước kia. Sau đó, họ đọc thơ của riêng mình, hút thuốc, rồi dẫn một vài cô gái đến hang động. Một thành viên của nhóm muốn xưng danh là Nuwanda - một chi tiết mang nặng tàn dư của Chủ nghĩa thực dân. Những hành động phản kháng khác diễn ra khi Neil Perry - bất chấp mong muốn của người cha độc đoán, đã tham gia một vở kịch địa phương; một học sinh khác, Knox Overstreet, theo đuổi "hoa đã có chủ" với nguy cơ bị tình địch đánh đập; và Charlie Dalton đăng một thông báo trên tờ báo của trường kêu gọi tuyển học sinh nữ vào Welton.

Quyền lực và phản kháng của học sinh trường Welton xoay quanh hai vấn đề. Trong trường hợp đầu tiên, Dalton bị hiệu trưởng quở trách vì đã đứng lên trong cuộc họp ở trường. Dalton - vốn xuất thân từ một gia đình giàu có, chịu hình phạt nhưng từ chối cung cấp cho hiệu trưởng tên của các thành viên khác trong hội Cố Thi Nhân. Neil Perry bị giằng xé giữa Chủ nghĩa cá nhân do Keating khuyến khích và những “mệnh lệnh” mà người cha độc đoán áp đặt, rồi tự kết liễu cuộc đời mình. Có một sự kỳ lạ ở đây. Neil Perry vốn xuất thân từ tầng lớp trung lưu; với người cha liên tục biện minh cho cách cư xử hà khắc vì ông muốn Neil có được nền giáo dục và địa vị xã hội mà ông không có được. Neil trong bối cảnh này trở thành kẻ lạc loài, khi cậu không có tiền bạc hay đặc quyền để chấp nhận rủi ro. Thông điệp của DPS trở nên rõ ràng: sự phản kháng từ những kẻ muốn cải thiện địa vị xã hội (người dịch: nguyên văn là social climbers) không chỉ không phù hợp, mà cuối cùng sẽ dẫn đến sự tự hủy diệt. Mặt khác, dù thách thức hiệu trưởng và bị đuổi khỏi Welton, nhưng với gia thế của mình, có lẽ cuộc sống của Charlie Dalton sẽ không bị ảnh hưởng là bao. Dalton thuộc về nền văn hóa của những người chiến thắng, khi sự phản kháng chỉ đơn giản là trò chơi vô hại. Rủi ro biến dạng thành thẩm mỹ; hoặc thành một câu chuyện mà người lớn thường kể lại sau này, khi sự phản kháng chỉ là một nghi lễ trưởng thành (rite of passage) thông thường trong một hệ thống giáo dục giáo điều và áp bức.

Trong DPS, phản kháng thường là sự phá vỡ các quy ước và thực tế xã hội lâu đời. Nó liên quan nhiều hơn đến sự thay đổi trong khuynh hướng cá nhân với một sự kiện, hơn là thay đổi các điều kiện trong cấu trúc của chính sự kiện đó. Phản kháng ở đây được sử dụng như một hình thức đàm phán văn hóa, hơn là sự thay đổi của xã hội (người dịch: cho một điều gì đó tốt đẹp hơn). Ở cảnh cuối phim, Keating ghé qua lớp học lúc trở lại văn phòng để thu dọn đồ đạc cá nhân. Khi Keating toan bước ra khỏi cửa, một số nam sinh trong lớp đã đứng lên bàn như để thể hiện sự kính trọng đối với người thầy của họ. Cuối cùng, phản kháng, phản bội, và quyền lực đàn áp được hòa giải trong diễn ngôn của sự nhã nhặn. DPS xác nhận ý tưởng rằng, phản kháng không thể thay đổi thế giới vĩnh viễn mà chỉ làm gián đoạn nó để đưa con người trở lại với chuẩn mực trong quá khứ: trong đó truyền thống, chế độ phụ quyền và Chủ nghĩa trọng Âu (Eurocentrism) còn mang lại trật tự và tính liên tục. Mối quan hệ giữa quyền lực và kiến ​​thức trong phương pháp sư phạm phản kháng của Keating phản bội chính nó, khi tuyên bố rằng sự thay thế cho những cuốn sách giáo khoa cứng nhắc là Chủ nghĩa lãng mạn (Romanticism) Anh và Mỹ từ thế kỷ 19 - chứ không phải là văn học nói lên thực trạng xã hội của thời đại.

Một trong những vấn đề tai hại nhất của DPS nằm ở việc nó xây dựng các vị trí chủ thể theo giới tính, trong đó phụ nữ bị khắc họa bằng những thuật ngữ mang tính kỳ thị và xúc phạm. DPS không chỉ bỏ qua sự bất bình đẳng có cấu trúc trong xã hội, phi chính trị hóa sự phản kháng, và tự nhiên hóa việc sử dụng điển phạm để tạo ra các tục lệ mang tính phân biệt ch.ủng tộc hoặc giai cấp. Nó còn hợp lý hóa các hoạt động xã hội theo giới tính thông qua nhiều hình ảnh và cách thể hiện phân biệt giới tính khác nhau. Điều này được chứng minh qua việc hạ thấp phụ nữ: biến họ thành những chiến lợi phẩm cho nam giới. Một ví dụ rõ ràng: Keating nói với "những chàng trai" rằng, một trong những mục đích chính của thơ ca là "quyến rũ phụ nữ". Trong trường hợp này, các mối quan hệ xã hội phân biệt giới tính được hợp lý hóa dưới cái mác của một hình thức sư phạm gắn với sự phản kháng. Trong một lần khác, những cô gái được mời đến hang động bị đối xử như thể họ quá ngu ngốc để lĩnh hội thơ của những nhà thơ Lãng mạn. Theo một logic tương tự, câu chuyện Knox tán tỉnh bạn cổ vũ viên đã khiến cô trở thành một đối tượng của ham muốn và khoái lạc. Ngay cả lời kêu gọi Welton tuyển sinh nữ giới của nhóm nam sinh cũng là một cơ hội để các chàng trai có thêm nhiều buổi hẹn hò, giải khuây cho việc học tập bằng khoái cảm tình dục. Cuối cùng, phản kháng, kiến ​​thức và phương pháp sư phạm thông đồng cho lợi ích và quyền lực của sự phân biệt giới tính và chế độ phụ quyền.

3. Kết luận: Quyền lực sư phạm

Tôi lấy DPS làm ví dụ để nêu ra những câu hỏi quan trọng về việc lợi ích đã và đang tư tưởng thúc đẩy các hoạt động đọc hiểu nhất định. Tôi đã khoanh vùng cuộc thảo luận với sinh viên xung quanh một số chủ đề sư phạm quan trọng. Những vấn đề này bao gồm: lựa chọn của khán giả được xác định và giới hạn như thế nào qua sự trình bày của các hình thức thẩm quyền văn bản (textual authority)? Quyền lực và thẩm quyền được diễn đạt như thế nào, đặt góc nhìn trong lớp học và trong một xã hội lớn hơn, để xây dựng các diễn ngôn hỗ trợ "đọc" bộ phim này? Cái khó mà tôi phải đối mặt là làm sao để nêu bật được hai vấn đề đan xen: sức mạnh của hy vọng (người dịch: tức sự phản kháng và đổi mới), và ảnh hưởng từ diễn ngôn của Chủ nghĩa nhân văn tự do (Liberal humanism).

Vấn đề sư phạm ở đây xoay quanh việc làm thế nào để vừa lắng nghe tiếng nói của giáo viên, nhưng đồng thời tạo vừa điều kiện để tiếng nói đó bị thách thức. Sau khi nhận thấy bộ phim có thể được diễn giải theo nhiều cách khác nhau, sinh viên đã có cơ hội để đặt DPS trong một vùng nhận thức lớn hơn của các vấn đề liên quan đến ch.ủng tộc, giai cấp hay giới tính. Sinh viên có thể khẳng định và bảo vệ lập trường, mà không phải chịu một hình thức kh.ủng bố sư phạm nào nhắm vào danh tính của họ. Suy cho cùng, việc cải tạo những tác phẩm nổi tiếng không có nghĩa là bóp nghẹt sinh viên bằng sức nặng của một hình thức đúng đắn về chính trị (political correctness) đầy ngột ngạt. Ngược lại, nó xét những tác phẩm nổi tiếng trong một phạm vi quan hệ quyền lực rộng hơn, và mở ra các khả năng đọc hiểu khác nhau; trong khi làm rõ cách thức mà sự biểu trưng hoạt động để huy động cả động lực của sự thống trị và đấu tranh giải phóng.

---------------------------------------------

*Bài dịch lược bỏ phần giới thiệu về tình trạng kinh tế-chính trị-xã hội tại Mỹ dưới "triều đại" Reagan/Bush cũng như về Sư phạm phê phán, và tập trung vào phần về DPS.

**Tiến sĩ Henry A. Giroux là nhà phê bình văn hóa, và là một trong những nhà lý luận tiên phong có ảnh hưởng lớn đến đến lĩnh vực Sư phạm phê phán tại Mỹ.

Enjoy reading!

Address

Hanoi

Website

https://boxd.it/2O99Z

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Bà em Đang có một Thùng phim posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Videos

Share